XtGem Forum catalog
Con bé nhát cáy
Tên truyện: Con bé nhát cáy.
Tác giả: Lạc.
Thể loại: truyện ngắn.
Tình trạng: đã hoàn thành.
Mở đầu
Lớp tôi có học sinh mới, nó tên Tần. Thoạt nhìn con bé chẳng lấy gì làm nổi bật, mái tóc h́c hạt dẻ rối xù thưa thớt, da đen xạm đi vì đày nắng, người gầy nhẳng chẳng có chút thịt, đồng phục lúc nào cũng nhăn nheo, ăn nói thì luôn khép nép. Ấy vậy mà đúng thật, chỉ vài ngày sau, chúng tôi gần như đã quên mất sự tồn tại của Tần, cho tới khi xảy ra sự kiện nọ. Chủ nhiệm lớp tôi vốn là giáo viên thể dục, buổi đó lớp có bài kiểm tra nhỏ, nội dung nhảy cao, khi thầy đọc đến tên Đặng Ngọc Tần, cả lớp cứ trố mắt nhìn nhau, đứa nào vậy nhỉ. Bấy giờ, hình hài gầy gò ấy mới thực sự được chú ý. Ai dè, trời đất, cậu ta chỉ nhảy được mức 80cm. Cũng không tính là đạt, vì ai trong chúng tôi cũng đều nghe thấy tiếng crắc nhẹ phát ra từ thanh xà bằng nứa, khi Tần nhảy qua. Khuôn mặt cô bạn đỏ nựng, các thành viên chưa đến lượt tỏ vẻ bất mãn, có người còn lên tiếng trách mắng. Đến là tội, tôi đứng cạnh Tần, mắt như có như không liếc nhìn thanh xà xấu số, nói nhỏ, đừng lo lắng, dụng cụ học tập trường mình cùn lắm, cái Ampe kế phòng Vật Lý, cũng cháy trước khi học sinh được thực hành, nhưng có vẻ nó chẳng mấy hiệu quả. Nhờ "thành tích" ấy nên sau này Tần cũng nổi lắm. Chúng tôi chủ động bắt chuyện cùng cậu nhưng lúc nào cô bạn cũng tỏ ra e ngại, run sợ như thể chúng tôi là lũ sói đói vậy. Tần trầm tính, đến mức đáng buồn, gặp khó khăn với môn Đại Số sống sượng cũng không dám hỏi ai. Giờ Ngữ Văn, cô giáo đưa ra một câu hỏi hóc búa, ấy vậy mà Tần trả lời được, chỉ hiềm một nỗi, nó chẳng buồn phát biểu. Có một ngày tôi nghe tin Tần bị chắn lột. Con bé thừa nhận sợ không làm gì được tụi lưu manh kia nên có xu nào là biếu chúng cả. Có điều con bé không biết, đó là nơi đông dân, chỉ cần hét lên là có người đến giúp.
Tần có đôi giày mới, nó đẹp lăp lắm, khá đỏng đảnh. Cứ hễ có cơ hội là con bé lại giả bộ ngó lơ rồi liếc nhìn xuống chân, đến là buồn cười. Nhỏ Mai "đánh hơi" thấy mùi gì đó, thế là đứng bật dậy, chỉ về phía Tần hét ầm lên, giày mới, giày mới, rồi cả lớp nhao nhao cái câu "rửa giày đê". Mặt Tần lại đỏ nựng.
***
Hôm nay Tần nhận được thư tỏ tình của một nam sinh trong lớp, đúng là hài quá thể. Con bé cứ ngớ người ra nhìn phong thư, một cách lố bịch, đôi mắt tròn xoe, lén lút đặt nó vào cặp rồi tìm cơ hội thủ tiêu tang vật, sau đó thì quên luôn. Cậu bạn nọ tên Dương, cũng không phải thật lòng gì, nhưng ngại chuyện mặt mũi, thế là có chiêu nào ta bày chiêu ấy. Ngặt nỗi, hễ thấy Dương là Tần trốn như tránh nạn.
***
Tần yêu rồi, tôi thấy con bé bắt đầu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không thì ngồi thất thần tới hàng giờ với tầm mắt dường như mất đi tiêu cự. Con bé cư xử lạ lắm, thường hay nói lắp và nói nhiều hơn, cứ như để phân tán sự chú ý của bản thân. Và rồi tôi nhận ra, chàng trai ấy là Duy. Tần dành nhiều thời giờ ngắm mình trước gương, cố gắng là phẳng những nếp nhăn trên quần áo, luôn dỏng tai nghe ngóng những mẩu tin vịt về Duy, đôi mắt làm như hờ hững nhưng lại dõi theo từng cử động của ai đó. Nhưng cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp, Tần vẫn còn yêu thầm cậu ta. Tôi nhớ có lần được Duy đưa về, con bé vui lắm, miệng tủm tỉm cười suốt buổi, lại lúc nghe tin Duy có bạn gái, con bé lo sốt vó, cứ đi qua đi lại trước mặt tôi. Và hiển nhiên, nó cũng chẳng dám nói với tôi điều gì.
***
Hôm nay tôi gặp Duy, hai đứa con trai nói với nhau toàn những câu chuyện trời ơi đất hỡi, thế mà ra cậu chàng chẳng còn nhớ gì về Tần- cô bạn cùng lớp đáng thương. Thật uổng công con bé giúp cậu xin việc, nói tốt vài câu về cậu với sếp.
***
Tần bị ép đi xem mặt, lại vớ đúng phải ông anh họ xa lắc xa lơ của tôi. Tôi cũng chẳng buồn để ý, ấy thế mà con bé cố gắng gượng dây dưa với gã cả tháng trời mới dám nói từ chối. 
***
Tần cũng sắp ế đến nơi rồi, mẹ già tôi nói vậy, phụ nữ đã gần 30 tuổi mà chưa lập gia đình, thở dài, bà nói, tiếc nuối. Tôi hỏi Tần, con bé liếc nhìn tôi, ông thì sao, nó hỏi. Sao chăng gì, tôi chưa chơi đủ, có gia đình mệt lắm, tôi nói vậy. Thực ra lại ôm ấp hy vọng mong manh khó giữ. Rồi tôi phải chuyển công tác, mẹ già mừng lắm, đi khoe khắp xóm mình có thằng con tài giỏi, sắp được thăng chức rồi. Tần lại im lặng, tôi nghĩ nó đang buồn. Cả buổi nói chuyện, con bé hết gục đầu xuống bàn lại nhìn tôi "đắm đuối".
***
Tôi gặp lại Tần, con bé cũng mới chuyển công tác. May sao căn hộ Tần thuê ở cạnh nhà tôi, thế là chúng tôi thành hàng xóm. Nhưng  ở được hơn tháng, con bé phải xin về, vì vẫn còn cha mẹ già nơi tỉnh lẻ. Tần đến tìm tôi, không nói. Tôi thở dài, cứ đưa ông bà qua đây, tôi cũng chẳng thiếu gì ba ống gạo, không thế thì tùy bà lo liệu. Ấy thế mà con bé lại cười, rất tươi.
End.
0nline : 1
Hôm nay : 1
Hàng tuần: 1
Trong tháng: 2
Tổng cộng : 134
© djthanh.wap.sh